Buổi sáng hôm sau lúc tôi thức dậy nhìn quanh sàn tàu
thấy la liệt thùng nhựa đựng cá cỡ lớn, bên trong chứa rất nhiều cá trê. Nghe
mọi người kể lại đêm hôm trước trúng lớn vì cá đi ăn đêm rất nhiều. Ai cũng
được cá cắn câu nên giựt cần liên hồi. Nghe vậy tôi cứ chậc lưỡi hít hà vì tiếc
rẻ không chịu ráng thức để câu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình vô cùng may mắn,
nhờ bị ngủ quên chứ nếu không nghiệp sát của tôi cứ thế lại chồng chất nhiều
thêm.
Đôi lời
giãi bày:
Tôi tên là
Phạm Quang Bình, pháp danh Hữu Minh. Câu chuyện mà quý vị sẽ đọc dưới đây là
một câu chuyện có thật đã xảy đến với tôi và gia đình tôi, trải dài từ thời
niên thiếu cho đến lúc tôi trưởng thành đến bây giờ đã hơn ba thập kỷ. Chỉ vì u
minh không tin luật nhân quả nên từ bé tôi đã bắt đầu sát sinh nên sau này phải
nhận chịu quả báo.
Trong những
lần tâm tình vào lúc rảnh rỗi giữa các anh em đồng đạo trong đó có các vị cư
sĩ như Viên Trí, Diệu Âm Lệ Hiếu, Tịnh Thái, Thiện Nhân, tôi đã kể các mẩu
chuyện về nhân quả của tự thân để cùng nhau học hỏi trên bước đường tu tập.
Nghe xong không ngờ các vị ấy đồng khuyên tôi nên phổ biến rộng khắp câu chuyện
này như một bài học về gương nhân quả, hay quả báo hiện tiền. Thú thật tôi có
phần lưỡng lự khi nghe anh em nói vậy, bởi văn chương của tôi rất vụng về và
chuyện được kể không trau chuốt ngôn từ, chỉ e làm người đọc cười chê. Nhưng
nghĩ lại nếu câu chuyện của tôi có thể giúp người ngăn ác làm lành, tôi cũng
chẳng ngại văn vẻ thô kệch làm người đọc phải cười, chỉ với ngưỡng mong người
khác lấy đó làm gương mà lo sợ quả báo về sau, và cũng để tôi có dịp được xin
sám hối cùng đại chúng tội lỗi sâu dày mà tôi đã gây ra cho các loài chúng
sanh.
Kính khuyên
mọi người hãy dừng sát sanh, tập ăn chay, phóng sinh cứu vật, niệm Phật và hồi
hướng công đức lành ấy đến cho mọi loài. Nếu làm được thế không những chúng ta
có thể chuyển được nghiệp sát đoản mệnh của mình thành trường thọ khoẻ mạnh ít
tật bệnh, mà thế giới sẽ không bao giờ xảy ra chiến tranh giết chóc lẫn nhau và
hoà bình sẽ vĩnh viễn tồn tại nơi thế gian này.
A Di Đà
Phật.
******************
Câu Chuyện Sát Sanh Và Quả Báo Hiện Tiền
Tôi sinh ra
và lớn lên tại Nha Trang, nơi có bãi biển nổi tiếng dài và đẹp. Nhà tôi không
cách xa biển là bao nên thuở bé tôi thường hay xuống biển bơi lội vẫy vùng mỗi
ngày, vì thế nên tôi bơi lội rất giỏi. Cũng nhờ bơi giỏi nên tôi thường lặn
ngụp dưới làn nước sâu để đâm cá hay cua ghẹ thường xuyên. Từ thói quen giết
vật như thế đã huân tập cho tôi tập khí sát sanh từ thời niên thiếu mà chính
tôi chẳng hay vì xung quanh tôi bạn bè hay người lớn ai cũng đều như thế. Mỗi
lần theo gia đình về quê tôi thấy các trẻ chăn trâu câu cá vui quá nên rất ham
thích và cũng vào nhập hội câu chung. Ở nhà mỗi khi thấy bầy kiến lửa ở góc sân
là tôi đốt đèn cầy, kế đó nhỏ xuống khiến đàn kiến chết quăn chân cẳng. Nếu
không đốt đèn cầy thì cũng lấy thau hứng nước cho đầy, rồi đổ cho ngập tổ kiến.
Nhìn thấy đàn kiến lửa bị ngập nước mà vẫn bò qua lại dưới nước được tôi lại
càng thấy thích thú. Có lẽ đó là cái nhân khiến giờ đây tôi phải trả quả báo về
tim mạch, hơi thở của tôi hệt như người chết đuối hụt hơi, đang lặn ngụp vùng
vẫy dưới nước.
Có một thời
gian khoảng hơn năm tôi ở Phi Luật Tân, nhà ở gần mép biển nên tôi hay theo đám
bạn cùng lứa xuống biển bắt hải sản về cải thiện bữa ăn. Lần sát sanh nhiều
nhất là đi săn chình. Loài cá chình con chưa lớn nên không sống ở vùng nước sâu
mà chỉ hay đào lỗ sống ở vùng nước cạn và đương nhiên đã trở thành món mồi ngon
cho đám “sát thủ” tụi tôi lúc bấy giờ. Buổi trưa là lúc thủy triều hạ nên cả
đám xách xô đi săn chình. Chúng tôi mỗi đứa xách 1 cái xô, cầm theo 1 cây xiên,
trên đầu gắn cây sắt đã được mài nhọn dùng để đâm chình. Vì nước cạn chỉ cao
đến đầu gối nên rất dễ thấy các lỗ cát nơi chình con ở. Thế là chúng tôi chỉ
việc đâm xiên xuống lỗ là hầu như trúng con mồi. Chỉ một buổi trưa là xô đầy ắp
chình, đem về nấu cháo chình ăn mấy ngày mới hết. Lúc ấy tôi đơn giản nghĩ đó
chỉ là một bữa ăn ngon, chẳng ngờ sau này tôi phải bị quả báo.
Rời Phi Luật
Tân tôi đến Mỹ định cư tại tiểu bang Washington khi tôi khoảng 14 – 15 tuổi
không người thân và gia đình. Vì còn nhỏ ở lứa tuổi vị thành niên nên tôi được
ở chung nhà với gia đình bảo trợ. Nhà ông bảo trợ có một chiếc tàu lớn gồm 3
phòng ngủ. Mùa hè ông hay kéo tàu ra hồ lớn để câu cá và mọi người cũng theo
ông đi câu. Thế là sát cá từ bên nhà, sang Mỹ tôi lại tiếp tục sát cá. Có một
hôm đi câu cá trê, loài cá này có sở thích là ban đêm mới bơi ra đi tìm thức ăn,
ban ngày thì đi đâu mất. Đêm ấy đang chờ câu tự dưng tôi buồn ngủ quá nên ngủ
quên trên tàu đến sáng. Buổi sáng hôm sau lúc tôi thức dậy nhìn quanh sàn tàu
thấy la liệt thùng nhựa đựng cá cỡ lớn, bên trong chứa rất nhiều cá trê. Nghe
mọi người kể lại đêm hôm trước trúng lớn vì cá đi ăn đêm rất nhiều. Ai cũng
được cá cắn câu nên giựt cần liên hồi. Nghe vậy tôi cứ chậc lưỡi hít hà vì tiếc
rẻ không chịu ráng thức để câu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình vô cùng may mắn,
nhờ bị ngủ quên chứ nếu không nghiệp sát của tôi cứ thế lại chồng chất nhiều
thêm.
Vào trung
học, những lúc rảnh rỗi chúng bạn rủ tôi đi mua súng hơi bắn chim. Vậy là tôi
cũng đi mua cây súng mạnh nhất hồi ấy để vào rừng bắn chim. Vì súng mạnh nên
chim đậu cao và xa cách mấy cũng bị tôi bắn trúng. Vài tháng sau đứa bạn thiếu
tiền lén cầm cây súng đi bán khiến tôi cứ hậm hực vì tiếc cây súng tốt. Sau này
tôi mới thấy đó lại là một điều may mắn, nếu không tôi đã tiếp tục sát sanh
không biết đến bao giờ mới dừng lại.
Khi học hết
phổ thông, muốn học tiếp lên đại học nhưng tôi không có tiền nên khi ấy nghe
nói đi đánh bắt hải sản ở tiểu bang Alaska kiếm rất nhiều tiền, ước mộng muốn
kiếm tiền nhanh để được học đại học đã thôi thúc tôi lên đường. Tôi được đưa
lên một chiếc thuyền để làm và đóng gói cua nước mặn. Chiếc thuyền tôi làm rất
lớn, họ chuyên đi vòng vòng trên biển Bearing Sea (giữa Liên Xô và tiểu bang
Alaska của Mỹ) để mua lại cua từ những thuyền nhỏ hơn chuyên đánh bắt cua ngay
trên biển. Loài cua sống ở vùng nước mặn và lạnh này rất to, thịt rất ngon nên
bán rất nhiều tiền. Mỗi con cua trung bình ước lượng khoảng 1,5 kg trở lên. Con
nào nhỏ không đủ cỡ là phải quăng lại xuống biển, và chỉ được bắt cua đực,
không được bắt cua cái để còn sinh đẻ. Nếu làm trái luật sẽ bị phạt nặng. Người
Nhật rất thích ăn loại cua này nên họ cử người từ bên Nhật sang để trông coi và
mua ngay sau khi những nhân viên làm việc trên tàu như tôi đã thịt cua và sắp
xếp ngăn nắp vào thùng. Mọi công việc từ mua cua, giết cua, sắp xếp vào thùng
cho đến lúc bán đều xảy ra ngay trên biển. Sau 1 năm làm việc tôi cầm hơn 20
nghìn đô trở về, mua 1 chiếc xe và đi học lại. Năm đó tôi tròn 20 tuổi. Khi ấy
tôi nào có biết đến Phật pháp là gì, Phật A Di Đà là ai, chùa chiền cũng không
biết ở đâu để tìm đến nên cứ vô tư mà tạo nghiệp. Giờ nghĩ lại tôi mới thấy vô
cùng hổ thẹn và tội lỗi ngập tràn. Đó là lần sát sanh nhiều nhất trong đời tôi
và cũng là điều tôi ân hận nhất trong cuộc đời. Nếu ước tính có lẽ đã có cả
nghìn chú cua không may bị tôi làm thịt để xuất khẩu sang Nhật.
Sau 1 năm
làm việc tại tiểu bang Alaska, tôi về lại tiểu bang cũ Washington. Ban ngày đi
học, buổi tối tôi đi làm thêm bán thời gian tại một nhà hàng ăn uống hải sản để
trang trải chi phí ăn học và thuê nhà. Nơi tôi làm việc là một nhà hàng sang
trọng nằm bán phần trên biển. Phần lớn thực khách là giới thượng lưu. Tàu
thuyền chạy trên biển có thể ghé sát nhà hàng rồi neo lại để vào ăn uống bên
trong. Nhìn bãi đậu xe của nhà hàng là người ta có thể đoán ra những người ngồi
bên trong nhà hàng thuộc tầng lớp nào. Xe nào cũng đẹp và đắt tiền từ những
hãng chế tạo ô tô nổi tiếng như Mercedes, BMW, Lexus, Porche… Nhân viên bên
trong nhà hàng là những người được tuyển chọn kỹ càng, có học vấn và kỹ năng
giao tiếp khá, vô cùng lịch sự. Phần lớn họ là giáo viên đi làm thêm ngoài giờ
để tăng thu nhập vì tiền tip (boa) mỗi đêm khá nhiều.
Tôi làm ở
khâu hậu cần, tức nấu bếp nên có thêm nhiều cơ hội để tiếp tục… sát sanh. Thực
đơn nhà hàng đa số là hải sản trong đó có tôm hùm và cua vua Alaska (king
crab). Ai muốn ăn thịt bò cũng có vì đã được nhà hàng nhập từ nơi khác về. Loại
hảo hạng được cắt, cân từng miếng rất đẹp và hấp dẫn. Là dân nấu bếp nên một
trong các quyền lợi là được ăn miễn phí. Thích món nào là tôi lôi ra “chén”. Có
khi muốn ăn những thứ không có trên menu thì cả đám thợ nấu chúng tôi tự chế,
rồi lôi soong chảo ra tự biên tự diễn. Một trong các món ăn của thực khách ở
đây đòi hỏi sự tươi sống là món hào. Món này chỉ khi có khách gọi mới lấy hào
ra làm chứ không được làm trước. Mỗi đĩa gồm có 7 con hào lớn, tôi phải dùng
dao chuyên dụng nạy nửa vỏ hào ra bỏ đi, nửa còn lại dính vào con hào. Sau đó
dùng dao mỏng cắt đi phần nối liền giữa thịt hào và vỏ hào để không bị dính.
Giai đoạn cuối là vắt chanh vào phần thịt hào và khách cứ thế mà húp hào sống.
Mỗi lần vắt chanh vào là tôi thấy con hào co rúm lại vì đau rát sau khi bị cắt
lìa. Giờ đây nghĩ lại và tưởng tượng chính tôi là những chú hào đáng thương kia
mà tôi cảm thấy xót xa tận cõi lòng. Tội nghiệp này không biết tôi phải chịu
đầu thai làm thân súc sanh để bị bắt, bị giết không biết đến bao kiếp mới trả
hết được món nợ sinh mạng? Trong đời tôi tất cả loài vật sống ở trên trời, dưới
nước, hay trên cạn tôi đều đã giết cả. Giả như lúc trước đưa số mạng của tôi
cho nhà tướng số học, chắc chắn tôi sẽ được biết tôi là người yểu mệnh, mạng
chẳng thể trường thọ. May nhờ chút phước thừa từ tiền kiếp sót lại nên bây giờ
tôi biết được Phật pháp, biết pháp môn Tịnh Độ để tu. Cũng nhờ biết Phật pháp
mà tôi mới biết thương các loài vật, không ăn thịt và giữ giới sát. Có lẽ nhờ
đó nên mạng sống của tôi mới kéo dài đến bây giờ, bằng không tôi đã phải ra đi
từ lâu. Từ nhỏ đến lớn tôi sát sanh quá nhiều, từ muỗi mòng, kiến, chuồn chuồn,
thằn lằn, chim, cua, cá… tôi đều không từ nên bây giờ trong người đủ thứ bệnh.
Tôi ra vào bệnh viện để mổ hết 2 lần vì căn bệnh hernia. Hernia là chứng bệnh
tạm gọi là bị rách cơ thịt. Các nơi trên cơ thể có cơ mỏng như vùng bụng, rốn,
háng có nguy cơ bị bệnh này nhiều hơn các nơi khác. Khi bị rách cơ thịt, ruột
trong cơ thể bị đẩy ra ngoài, chạm vào da rất đau. Ngày nay nhờ ngành y khoa
tiến bộ nên có thể điều trị căn bệnh đó một cách dễ dàng. Khi vào bệnh viện,
bác sĩ sẽ mổ nơi bị hernia ra, sau đó bỏ một miếng vá đặc biệt bên dưới da và
khâu lại tựa như chiếc áo rách phải dùng một miếng vải khác vá chồng lên để áo
không bị rách thêm vậy.
Phóng sanh có thể Giải trừ oán hận, các đều ác tiêu
diệt,
không có lo buồn sầu não (10 Công đức phóng sanh)
không có lo buồn sầu não (10 Công đức phóng sanh)
Có 1 chứng
bệnh này rất lạ, tôi bị từ năm lên 15 tuổi cho đến khi ngoài 40 mà bác sĩ mãi không
tìm ra. Mỗi lần vào nhà vệ sinh đại tiện là máu tươi đỏ ối cứ tuôn ra ngoài rất
nhiều, mỗi tuần ít nhất một lần. Ở lứa tuổi thiếu niên nên khi bị như thế tôi
hoang mang vô cùng. Đi bác sĩ cho uống thuốc hay thoa thuốc gì cũng không hết.
Cứ thế từ ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác bệnh lạ cứ kéo dài. Tôi
thăm hết bác sĩ Ta đến bác sĩ Tây, dùng thuốc Tây sang thuốc Bắc mà không thấy
“xi nhê” gì cả. Có bác sĩ bảo là mạch máu bị vỡ, có bác sĩ bảo do rách màng da,
đọc báo thì nói rằng đó là triệu chứng đầu tiên của ung thư ruột… Thời gian đầu
tôi lo lắng nhiều lắm, nhưng sau nhiều năm như thế tôi cũng quen dần và tập
“sống chung với lũ”. Cho đến thời gian gần đây tôi mới chợt nhận ra các triệu
chứng ấy bỗng dưng không chữa lại lành một cách thần kỳ. Tôi nghĩ có lẽ một
phần là nhờ công đức giữ giới sát, ăn chay, sám hối, niệm Phật, hồi hướng công
đức cho hết thảy chúng sinh. Phần khác có thể liên quan đến chuyện mẫu thân của
tôi bị bệnh nặng mà căn bệnh trầm kha của tôi tự nhiên khỏi hẳn.
Đầu năm 2009
được tin thân mẫu bên nhà bệnh nặng có thể không qua khỏi tôi vội vàng quay về
để thăm hỏi bệnh tình. Mẫu thân tôi bị ung thư bướu cổ, bác sĩ phát hiện ra từ
năm 1997 và phải mổ hết đôi lần. Nhưng không may là mổ xong bướu này thì bướu
khác mọc lên. Uống thuốc mỗi ngày chỉ làm cho bớt đau và khối u mọc chậm lại
chứ không bao giờ hết.
Từ Mỹ về đến
nhà, nhìn mẫu thân mà tôi xém chút nhìn không ra đó chính là mẹ ruột của mình.
Ngày trước cụ có da có thịt lắm, nhưng lần cuối nhìn lại mẫu thân thì như chỉ
còn da bọc xương giống người lâu ngày bị bỏ đói. Trước khi bay về Việt Nam một
ngày, tôi đã tìm địa chỉ các Ban Hộ Niệm (BHN) tại địa phương và liên lạc trước
để nhờ họ đến hộ niệm cho mẫu thân. May mắn thay tôi tìm được BHN Thanh Liên
tại Nha Trang và chị trưởng ban cũng nhiệt tình nhận lời đến hộ niệm.
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Đăng nhận xét