Hiện nay có một số Phật tử mê tín
quan niệm sai lầm, cho rằng tụng kinh Kim Cang, tụng kinh Pháp Hoa đổ
nghiệp, do tu do tụng kinh nên xảy ra nhiều tai nạn... Vậy
nghiệp đó đổ bằng cách nào? Do tụng kinh nghiệp nó tràn ra, hay do xưa
kia tạo nhiều nghiệp ác bậy giờ đổ bớt đi??? Đã là Phật tử tại sao không
tìn hiểu nghiệp đổ bằng cách nào, mà chỉ nghe nói đổ nghiệp là không
dám tụng kinh nữa. Học đạo như vậy quá sai lầm, tu là để chuyển nghiệp, giảm nghiệp, chuyển và giảm không có nghĩa là thêm, là đổ ra.
Tác giả: Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Tới đây, tôi xin đi xa một chút là trình bày lý nhân quả theo tinh thần thiền tông. Trong "Chứng Đạo Ca" của Thiền Sư Huyền Giác có hai câu:
Liễu, tức nghiệp chướng bổn lai không,
Vị liễu, ưng tu hoàn túc trái.
Nếu liễu ngộ thì nghiệp chướng xưa
nay là không, còn nếu chưa liễu ngộ thì phải đền nợ trước. Những nhân
ác, những nghiệp bất thiện đã gây tạo từ trước, nếu tu hành không liễu
ngộ thì phải trả đủ. Còn nếu tu mà liễu ngộ được thì nghiệp chướng cũ
theo đó mà hóa giải không còn.
Sau có một thiền khách tên Hạo Nguyệt đến Thiền Sư Trường Sa Cảnh Sầm hỏi rằng:
- Cổ Đức có nói: "Liễu tức nghiệp chướng bổn lai không; vị liễu ưng tu hoàn túc trái". Như Tổ Sư Tử và Tổ Huệ Khả vì sao lại đền nợ trước?
Trường Sa bảo:
- Đại đức chẳng biết bổn lai không.
Hạo Nguyệt hỏi:
- Thế nào là bổn lai không?
- Ngiệp chướng.
- Thế nào là nghiệp chướng?
- Bổn lai không.
Tại sao nói nghiệp chướng bổn lai không?
Theo Phật giáo thì nghiệp là động
lực chi phối đời sống con người từ đời trước cho tới đời này và mãi về
sau. Nếu con người còn tạo nghiệp thì còn trôi lăn trong vòng luân hồi
sanh tử. Song, dùng trí quan sát cho kỹ thì nghiệp không thật. Ví dụ ông
A nói lời hung ác (khẩu nghiệp) làm cho ông B buồn giận, sau ông A hối
hận ăn năn xin lỗi ông B, ông B vui vẻ tha thứ. Khẩu nghiệp ác của ông A
trước làm cho ông B buồn giận sau hối hận xin lỗi thì ông B hết buồn
giận. Như vậy, nghiệp ác thật thì không đổ được, vì nó không thật nên
chuyển được. Nghiệp còn là khi tâm chúng ta mê, nếu biết thức tỉnh
chuyển nó thì nó hết, nên nói nghiệp vốn không thật. Tuy không thật,
nhưng nếu chúng ta mê thì nó kéo đi mãi trong vòng luân hồi sanh tử
không dừng.
Đã nói "Nghiệp chướng bổn lai không" tại sao Tổ Sư Tử bị hành hình, Tổ Huệ Khả chết trong tù? Trong kinh, Phật nói có nhân là có quả, nhưng quả đến còn tùy theo sức tu cao thấp mà chuyển.
Tổ Sư Tử khi tới nước Kế Tân giáo hóa, bị ngoại đạo sàm tấu Ngài truyền
bá tà đạo nên vua tức giận đích thân cầm gươm đến chỗ ngài hỏi:
- Thầy được không tướng chưa?
- Đã được.
- Đã được thì còn sợ chết chăng?
- Đã lìa sống chết thì đâu có sợ.
- Chẳng sợ thì có thể cho trẫm cái đầu chăng?
- Thân chẳng phải của ta, huống nữa là cái đầu.
Vua liền chặt đầu ngài rơi xuống đất.
Với con mắt phàm phu thì thấy ngài
bị trả quả chặt đầu. Nhưng dưới con mắt liễu ngộ của ngài thì thấy năm
uẩn là không thật, năm uẩn còn mất là trò chơi, nên Ngài không tiếc cái
đầu thì có gì gọi là trả? Sở dĩ chúng ta thấy ngài trả nghiệp là vì
chúng ta chưa liễu ngộ còn thấy năm uẩn thật.
Tổ Huệ Khả cũng vậy, khi Ngài ngộ đạo ở Tổ Bồ Đề Đạt Ma, sau Ngài truyền tâm ấn cho Tổ Tăng Xán. Ngài nói: "Ta còn chút duyên để đi trong nhân gian". Rồi Ngài đến
giáo hóa ở một vùng nọ cũng bị người sàm tấu Ngài là người truyền đạo
không đúng chánh pháp, quan địa phương bắt giam Ngài. Khi bị giam trong
khám, Ngài chỉ cười mà không buồn. Ngài nói duyên ta hết ở đây, rồi Ngài
tịch ở trong khám.
Đối với chúng ta khi bị nhốt trong
khám, thấy đó là một hình phạt rất khổ đau, nhưng đối với Ngài, Ngài
không thấy có những sự kiện bực bội, đớn đau, nên Ngài cười. Như vậy, ở
tù mà không thấy ở tù, chết trong khám mà không thấy chết trong khám, đó
là do Ngài liễu đạo. Cái quả mà chúng ta thấy Ngài trả, nhưng đối với
Ngài thì không có trả.
Tôi lấy một ví dụ thực tế cho dễ
hiểu, ông Tần thuở xưa chửi bới làm ông Tấn tức giận. Nhưng vì ông Tấn
yếu thế nên ôm hận không dám trả lời. Sau ông Tấn có cơ hội trả thù ông
Tần, ông Tần đã biết tu và ngộ đạo, khi bị ông Tấn chửi, ông Tần chì
cười mà không giận. Hồi xưa ông chửi thì ông Tấn giận, nay ông Tấn chửi
thì ông Tần cười. Vậy ông Tần có trả quả không? Người không tu thấy ông
Tần bị chửi, cho là ông Tần trả quả. Nhưng với ông Tần là người liễu
đạo, nghe tiếng chửi như gió thoảng ngài tai, qua rồi thì mất, nên cười
mà không buồn. Vậy, dù cho nghiệp chướng xảy ra người đời thấy kinh
hoàng khủng khiếp nên thấy có trả, nhưng đối với người liễu đạo thì
không có giá trị, nến thấy không có trả.
Thế nên, chư Tổ không thấy trả
nghiệp mà người phàm tục thì thấy có trả nghiệp. Để thấy, chúng ta tu từ
thấp là giữ năm giới, thân không làm ác là đã chuyển được bao nhiêu thứ
khổ đau rồi. Nếu tu tiến hơn nữa là bỏ tham lam, sân giận, si mê, tham
sân si càng ít, tâm càng trong sáng, càng thanh thoát, do đó mà được an
vui. Và nếu tu tới chỗ viên mãn thì mọi nghiệp chướng đối với mình coi
như không có; nếu không bị nghiệp chi phối làm cho đau khổ thì không
giải thoát là gì?
Hiện nay có một số Phật tử mê tín
quan niệm sai lầm, cho rằng tụng kinh Kim Cang, tụng kinh Pháp Hoa đổ
nghiệp, do tu do tụng kinh nên xảy ra nhiều tai nạn... Vậy
nghiệp đó đổ bằng cách nào? Do tụng kinh nghiệp nó tràn ra, hay do xưa
kia tạo nhiều nghiệp ác bậy giờ đổ bớt đi??? Đã là Phật tử tại sao không
tìn hiểu nghiệp đổ bằng cách nào, mà chỉ nghe nói đổ nghiệp là không
dám tụng kinh nữa. Học đạo như vậy quá sai lầm, tu là để chuyển nghiệp, giảm nghiệp, chuyển và giảm không có nghĩa là thêm, là đổ ra.
Nếu xưa kia tạo mghiệp ác, đáng lý
trả bằng sự đánh đập, hoặc trả bằng tai nạn mất nhân mạng, nhưng nhờ
biết tu nên chỉ bị mắng chửi hay bị trộm cắp mất tiền của. Khi bị mắng
chửi hay mất tiền của nên quán xét: có thể nghiệp chướng của mình
phải trả bằng tai nạn nặng nề khổ đau hơn nhiều, nhờ biết tụng kinh nên
được chuyển nghiệp chỉ bị mắng chửi mất tiền của thì quá tốt. Xét như vậy, thì sự tu học mới tiến bộ, ngược lại, nghe nói đổ nghiệp cứ tin suông rồi hoảng sợ không tu nữa, là sai lầm.
Lại có nhiều Phật tử quan niệm
rằng đi chùa quy y biết tu rồi, thì kể từ đây về sau cuộc sống sẽ bình
an không có gì trở ngại. Tu là phải hanh thông mọi việc, nếu có trục
trặc thì thối chí nản lòng không tu. Chúng ta nhớ, tu là bỏ ác làm
lành, thì ở trong đời nếu có tai nạn xảy ra, biết đó là nghiệp quá khứ
còn rơi rớt lại, không sợ hãi, không thối chí, vững lòng tin mà tiến tu
không thối chuyển.
Đừng nghĩ tu là mọi nghiệp xấu sạch hết, mọi việc xảy ra đều như ý.
Chính Đức Phật là người tu hành
công đức viên mãn, thế mà Ngài còn gặp những cái khó khăn nguy hiểm. Có
lần Ngài đi giáo hóa ở một làng Bà La Môn, gia đình nọ giỏi về tướng số,
sanh được một người con gái rất đẹp. Ông Bà La Môn này muốn gả con gái
ông cho người có đủ ba mươi hai tướng tốt, nhưng tìm mãi
chưa dược. Bỗng một hôm tình cờ ông gặp Phật đang đi giáo hóa, ông mừng
quá chạy về nhà kêu vợ ra xem. Bà ra thấy Phật rất hài lòng, đúng là đủ
ba mươi hai tướng tốt, bà bèn ngỏ ý gả con gái cho Ngài.
Phật nói "Đối với bà thì con gái bà đẹp, song, đối với ta đó là một dãy da hôi thúi, tất cả trong thân nàng đều là bất tịnh".
Nghe Phật đáp, bà buồn, trở về nhà thuật lại câu chuyện cho con gái
nghe. Cô tự ái nổi giận, ôm lòng thù oán thề rằng sẽ trả thù Phật.
Sau cô được làm hoàng hậu của một
nước, bấy giờ Phật đến giáo hóa ở xứ đó, hoàng hậu bèn tập hợp du đãng
chận đường Phật để mắng chửi. Tôn Giả A Nan đi theo Phật, thấy du đãng
vây mắng thậm tệ, ngài không chịu nổi, mới nói:
- Bạch Thế Tôn, xin Thế Tôn đi nước khác giáo hóa.
Phật hỏi:
- Đi đâu?
A Nan thưa:
- Thế Tôn đi nước nào cũng được, vì ở nước này cứ bị người vây chửi, con không cam chịu được.
Phật hỏi:
- Giả sử đi tới chỗ khác bị người ta chửi nữa thì A Nan tính sao?
A Nan thưa:
- Nếu tới đó mà bị chửi nữa thì chúng ta về nước Xá Vệ, Ma Kiệt Đà... chỗ mà Thế Tôn có nhiều đệ tử ở đó giáo hóa.
Phật hỏi:
- Nếu là thầy thuốc giỏi, A Nan có nên đề bảng: "Tôi chỉ trị những bệnh nhẹ, không trị những bịnh nặng" chăng?
A Nan thưa:
- Bạch Thế Tôn, không được, thầy thuốc giỏi phải trị bệnh nặng mới cứu được nhiều người.
Phật nói:
- Cũng vậy, dân ở đây họ nhiều mê muội như người bệnh nặng, nên gặp ta họ chửi. Thôi, thong thả, để ta giáo hóa họ, vì họ cần ta.
Du đãng tiếp tục chửi Phật.
A Nan nói:
- Họ cứ chửi Thế Tôn hoài, làm sao giáo hóa được?
- Chừng nào họ không nghe lời nói của ta thì ta đi.
Nghe Phật trả lời A Nan như vậy, du đãng nói:
- Thôi, Cù Đàm ở đây giáo hóa, chúng tôi sẽ nghe lời Ngài dạy.
Từ đó Phật nói pháp giáo hóa với họ.
Quý vị thấy, Phật mà còn bị người
chửi mắng huống là chúng ta. Nhưng điều quan trọng là Tôn Giả A Nan cũng
như chúng ta còn tâm phàm, nên nghe chửi không chịu được. Còn Phật đã
giác ngộ tiếng chửi đối với Ngài như gió thoảng ngoài tai. Ngài không
động tâm, nên thương họ là những người mê muội bệnh nặng, nên nói pháp
cứu chữa.
Cũng vậy, Chúng ta khi phát tâm
tu, nếu gặp người làm khó không nên buồn giận mà phải quán khởi lòng
thương và cảm hóa họ. Nhất là những Phật tử có gia đình mà biết tu, hoặc
bị chồng hay vợ, hay con làm khó dễ, đó là cơ hội tốt để mình tu, chớ
buồn giận và đừng cho rằng bạn mình con mình phá rối không cho mình tu.
Mà nên xét nghĩ thương bạn thương con, vì chưa hiểu đạo còn mờ tối nên
cần sự cảm hóa của mình.
Thế nên, tất cả mọi khó khăn, những lời xúc não, nếu chúng ta biết tu, tâm sáng suốt hóa giải tất cả thì được an vui.
Một lần khác Phật đi giáo hóa vùng
Bà La Môn, các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình theo Phật nhiều quá,
nên ra đón đường Phật chửi. Phật vẫn thong thả đi, họ đi theo sau chửi.
Thấy Phật thản nhiên làm thinh, họ tức, chận Phật lại hỏi:
- Cù Đàm có điếc không?
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc tại sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng, họ không nhận thì quà ấy về ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
Người kêu tên Phật chửi mà Ngài
không nhận. Còn chúng ta, những lời nói bóng nói gió ở đâu đâu cũng lắng
nghe để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng
sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói
nặng, nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng
ta tu là tập theo gương của Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những
hành động lời nói không tốt của người đừng quan tâm, như thế mới được an
vui.
Trong kinh Phật ví dụ người ác
mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó. Người ác
giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới
trời mà rơi xuống mặt người phun. Thế nên, có thọ nhận mới dính mắc khổ
đau, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau, quý vị có ai
nghe ai nói gì về mình dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an
vui. Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua
miệng người thứ hai thứ ba, thì tìm phăng ra manh mối để thọ nhận rồi
nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ không phải người trí. Tuy có chướng
duyên bên ngoài mà chúng ta biết giải không thọ nhận đó là tu. Không
phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại
mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lý do bất
như ý bên ngoài đó là tu chưa tiến.
Tinh thần nhân quả của đạo Phật
không phải gây nhân nào chịu quả ấy trọn vẹn, ngoại trừ người không
biết tu thì nhân quả không sai khác. Còn với người biết tu thì nhân quả
biến chuyển theo công phu tu hành cao thấp mà có sai khác. Tu là chuyển nghiệp giảm hết phiền não khổ đau để được an vui hạnh phúc, đó là tu đúng theo lời Phật dạy.
Nếu tu sai thì không chuyển được nghiệp nên phiền lụy cứ dai dẳng khổ
đau không đứt trừ, lại còn thối chí tu tập, không được lợi ích gì cả.
Tôi mong rằng quý Phật tử sau khi nghe pháp nên nghiệm xét ứng dụng tu
hành để trên đường tu mỗi ngày mỗi tiến cho hết khổ được vui.
Tu Là Chuyển Nghiệp
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
0 Kommentare:
Đăng nhận xét