"Ra đi trong an bình và thanh thản là một mối quan tâm lớn
lao đối với một người tin vào tôn giáo. Thật vậy trong bất cứ tôn giáo nào, nhất
là đối với Phật giáo khi đã chấp nhận có sự tái sinh thì tất nhiên phải chọn cho
mình một con đường nào đó sau khi chết, tức có nghĩa là tái sinh trong một bối
cảnh mà mình mong muốn, và việc thực hiện sự mong muốn ấy liên hệ đến những ý
nghĩ cuối cùng hiện ra trong tâm trí của mỗi người..."
Dagpo Rimpoché
(Hoang Phong chuyển ngữ)
Dưới
đây là một bài thuyết giảng của Lạt-ma Dagpo Rimpoché tại ngôi chùa Tây tạng
Kadam Tcheuling tọa lạc tại Aix-En-Provence miền nam nước Pháp, vào ngày 23
tháng 3, năm 2003.
Thông
dịch viên : Marie-Stelle Boussemart. Ghi chép : Laurence Harlé, Michel
Langlois, Cathérine Baguet, Marie-Stella Boussemart
Tôi rất vui mừng khi được hội ngộ với quý vị hôm nay, được
gặp lại các bạn cũ và làm quen với các bạn mới. Tôi cảm thấy sung sướng không
phải chỉ được hội ngộ mà vì đây là một dịp may hiếm có. Chúng ta gặp nhau để cùng
học hỏi những lời giáo huấn của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Thật vậy gặp gỡ để cùng
nhau suy tư về một chủ đề chung như thế này quả thật là hiếm hoi. Hơn nữa chúng
ta đến đây, mỗi người từ một phương trời, từ nhiều quốc gia khác nhau, hình như
có hai người Tây tạng , rất nhiều người Pháp, ngoài ra lại còn có một hay hai
người Thụy sĩ và vài người bạn đến từ Mỹ. Mặc dù thấm nhuần các nền văn hóa khác
nhau nhưng chúng ta vẫn có thể ngồi lại với nhau để cùng chia sẻ và trao đổi kiến
thức, và biết đâu cũng sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau để cho mỗi người trong chúng
ta có thể trở nên phong phú hơn.
Thật vậy mỗi khi phân tích các nguyên nhân gây ra sự xung
đột dù là trong gia đình hay giữa các quốc gia thì thường người ta vẫn thấy chúng
phát sinh từ một nguồn gốc tương tự như nhau : đó là sự hiểu lầm và nghi kỵ. Trong
khi đó thì các yếu tố giúp tìm hiểu nhau lại không thiếu. Chỉ vì thiếu kính trọng
nhau nên không thể nào hợp tác với nhau. Một khi đã quả quyết rằng mình hoàn
toàn nắm vững sự thật thì người ta lại tìm cách đem "sự thật" ấy mà áp
đặt lên người khác. Để tránh mọi khó khăn thì có lẽ cách tốt nhất là ngồi lại với
nhau, mang các quan điểm ra để so sánh và thảo luận và nhất là phải để cho mỗi
người được quyền phát biểu. Không phải họp nhau lại để tuyên bố : "Tôi có
lý, tất cả các người đều sai". Trước hết phải chấp nhận nguyên tắc là mỗi
người đều có quyền phát biểu quan điểm của mình. Sau đó thì tổng kết lại cẩn thận
tìm xem ai đưa ra nhiều luận cứ có thể chấp nhận được và tự xét xem mình có thể
đứng vào phía của người ấy hay không.
Chúng ta đại diện cho nhiều truyền thống văn hóa khác
nhau, tôi là một người Tây tạng đại diện cho văn hóa Á châu và nhất là dưới nhãn
hiệu Phật giáo. Tại Pháp thì hầu hết mọi người đại diện cho văn hóa Tây phương.
Mỗi nền văn minh đều có những góc cạnh phong phú khác nhau. Phật giáo là con đường
tâm linh thật đa dạng và sâu rộng. Văn hóa Tây phương cũng lâu đời và phong phú.
Nền văn hóa ấy cũng đã mang lại một gia tài đồ sộ có thể nói là không ước lượng
được về khoa học và kỹ thuật tân tiến. Vì thế chúng ta hãy trao đổi và trình bày
với nhau những nét đặc thù của mỗi nền văn hóa, đấy là một cách giúp cho tất cả
mọi người đều được thừa hưởng.
Khi so sánh giữa các nền văn hóa, người ta sẽ nhận thấy một
điều thật đáng ngạc nhiên là giữa Phật giáo bắt nguồn từ lâu đời và nền khoa học
tân tiến ngày nay, cả hai đều cho thấy nhiều điểm tương đồng. Chẳng qua là vì cả
hai đều sử dụng những phương pháp tiếp cận rất gần nhau, đó là các phương pháp phân
giải để khám phá bản chất của hiện thực. Nếu sử dụng phương pháp giống nhau thì
tất nhiên kết quả cũng phải giống nhau.
Khi so sánh một tôn giáo chẳng hạn như Phật giáo với các
tôn giáo Tây phương, người ta sẽ nhận thấy những điểm tương đồng và đương nhiên
cũng phải có những khác biệt và còn có thể nói là trái ngược hẳn nhau nữa.
Trước hết hãy nêu lên các điểm tương đồng. Tìm hiểu những
điểm tương đồng là một chủ ý tốt nhưng xin đừng bám víu vào đấy vì tiếp theo đó
còn phải xét đến những điểm đối nghịch và tương khắc với nhau nữa. Khía cạnh này
sẽ thú vị hơn rất nhiều, dù sao đi nữa cũng còn tùy thuộc vào thái độ của từng người.
Nếu ta nói rằng : "Thật hoàn toàn khác biệt nhau, không có gì để hòa đồng"
và rồi mỗi người cứ khăng khăng giữ quan điểm của mình như thế sẽ chẳng mang lại
một chút lợi ích gì. Ngược lại nếu ta nói rằng : "Trên một số quan điểm nào
đó chúng ta công nhận là có sự tương phản, nhưng phải tìm hiểu tại sao lại có
những sự tương phản như thế ?". Khi
tìm hiểu sâu xa hơn chúng ta sẽ nhận thấy tuy là có một số khái niệm có vẻ trái
ngược nhau nhưng chủ đích lại mang những nét tương tợ nhau. Nói một cách khác,
mặc dù các đề xuất có tương phản, nhưng mục đích thì giống nhau : đó là sự xoa
dịu khổ đau cho con người, giúp đỡ con người vượt lên khó khăn để được hạnh phúc
hơn.
Nếu nhìn các tôn giáo như là một phương tiện giúp con người
thăng tiến, tự cải thiện lấy mình hầu
mang lại hạnh phúc cho mình thì luôn luôn chúng ta sẽ thấy có sự hòa hợp. Tuy
nhiên nếu chấp nhận chủ đích của các tôn giáo không khác biệt nhau nhiều thì mặt
khác cũng đừng quên là các tôn giáo đã được hình thành vào những thời đại khác
nhau trong những vùng địa lý khác nhau. Vì thế cần phải uyển chuyển để thích ứng
chúng với các tập thể xã hội khác nhau. Tóm lại tôn giáo bắt buộc phải đưa ra
những phương pháp phù hợp với khả năng của con người hiện đại và các xu hướng chung
về văn hóa và xã hội tân tiến, vượt lên trên những khác biệt mang tính cách bề
ngoài.
Tôn giáo bành trướng khắp nơi. Phật giáo được truyền bá sang
hầu hết các nước Á châu, Thiên chúa giáo thì phát triển trong các nước Tây phương.
Tình trạng đó giữ nguyên như thế trong nhiều thế kỷ. Thế rồi bối cảnh ấy biến
chuyển một một cách đột ngột. Các phương tiện lưu thông tân tiến mà cách nay vài
thập niên không có ai ngờ được, đã làm biến đổi cả thế giới này, gần như không
còn một biên giới thật sự nào nữa. Chúng ta đang sống trong một thời đại mà sự giao
tiếp đang phát triển rất nhanh. Thật là một điều đáng tiếc nếu chúng ta sống trong
một bối cảnh khác hẳn với với bối cảnh của nhiều thế kỷ trước mà lại thốt lên :
"Tôi sinh ra tại một xứ nào đó, xứ ấy có một nền văn hóa như thế này, chỉ
có tôi là biết hết sự thật chẳng có ai có đủ khả năng mang lại cho tôi thêm bất
cứ một điều gì mới lạ". Thốt lên như thế có nghĩa là ta cắt đứt tất cả mọi
cơ hội giúp cho nhau học hỏi thêm.
Tuy nhiên nếu chủ trương như thế có nghĩa là phải pha trộn
với nhau, phải trộn lẫn tất cả các tôn giáo hay không ? Nhất định là không. Mỗi
tôn giáo là một hệ thống trọn vẹn. Vì thế trên cương vị cá nhân, ta cũng nên tìm
hiểu xem tôn giáo nào thích hợp với mình nhất, con đường tâm linh nào có đủ khả
năng giúp mình thăng tiến. Trong khi đó cũng nên nghĩ đến người khác tức là nên
suy nghĩ như thế này : "Các con đường tâm linh đó không thích hợp với tôi
- ít ra là trong lúc này. Tuy nhiên chúng cũng có thể giúp ích cho nhiều người
khác, mang lại hạnh phúc cho một số người nào đó, giúp họ phát huy được một số
phẩm tính nào đó. Như thế là cũng đủ để cho tôi kính trọng". Mỗi tôn giáo
đều đưa ra những phương pháp riêng, những kỹ thuật đặc thù, vì thế cũng phải chọn
lựa các kỹ thuật nào hữu ích cho mình.
Chỉ cần nhìn chung quanh để thấy những gì tốt nhất trong
các nền văn hóa và các nền văn minh khác nhau mà tha hồ lựa chọn. Có thể nói là
chúng ta đang sống trong một thế hệ thật ưu đãi.
Khi đề cập đến chúng sinh năng động, dù là con người hay bất
kể là chúng sinh nào, thì tất cả cũng là những cá thể được sinh ra, và trên nguyên
tắc thì sinh ra có nghĩa là sẽ chết.
Nếu như có một chủ đề đáng cho chúng ta mang ra thảo luận
thì nhất định đấy là chủ đề vừa được nêu lên. Trên bình diện tổng quát bất cứ một
giây phút nào trong cuộc sống cũng đều hệ trọng như nhau, tuy nhiên có một giây
phút mà chúng ta không có cách gì để tránh né được, giây phút đó thật then chốt, đấy là giây phút mà cái chết xảy ra. Vì thế những giây phút cuối cùng trong
cuộc sống thật quan trọng và ta nên sử dụng nó một cách thiết thực nhất. Điều này
thật hiển nhiên đối với những người tin vào một tôn giáo nào đó. Tuy thế đối với
những người không theo một tôn giáo nào cả thì những phút giây cuối cùng cũng sẽ
thật hệ trọng đối với họ.
Tại sao chúng ta lại có thể khẳng định như thế ? Hãy nêu
lên thí dụ về một người không tôn giáo. Người này nghĩ rằng cuộc sống chỉ vỏn vẹn
có thế, chỉ giản dị có một cuộc sống duy nhất là cuộc đời mà họ đang sống họ không
bao giờ nghĩ đến chuyện tái sinh. Không phải không nghĩ đến thì giây phút cuối
cùng của họ cũng không đáng quan tâm. Những giây phút cuối cùng trong cuộc sống
luôn là những giây phút thật tinh tế và hệ trọng cho bất cứ một ai.
Trong cuộc sống ta có nhiều người thân chung quanh, có gia
đình, bạn hữu. Ta tích lũy được một số của cải và trở thành chủ nhân của những thứ
ấy. Đến khi chết thì ta phải bỏ lại và không mang theo được gì cả, không dắt theo
được ai cả. Của cải vật chất không mang theo được đã đành mà đối với bạn bè, thân
quyến trong gia đình thì lại càng khó hơn nữa ta cũng không dắt họ theo được. Nếu
biết suy nghĩ và hiểu được sự sống là gì và cái chết là gì thì trong những giây
phút cuối cùng ta cũng nên tạo cho mình một thể dạng tâm thức nào đó giúp ta trải
qua những giây phút ấy một cách khác hơn những lúc bình thường.
Nếu nhìn theo chiều
hướng đó để tìm cách giúp đỡ những người không có tín ngưỡng gì cả thì phải hành
động như thế nào ?
Tất nhiên là không thể giúp họ chuẩn bị những gì sẽ xảy
ra sau khi họ đã chết, đơn giản là vì họ không tin có chuyện đó. Họ không chấp
nhận cũng không hề suy nghĩ đến chuyện đó. Vì thế Phật giáo chỉ ước mong làm thế
nào có thể mang lại cho họ những giây phút cuối cùng thật an bình, không quá đau
đớn, giúp họ ra đi trong thanh thản không lo sợ quá đáng. Sự ra đi thanh thản của
họ còn giúp cho những người thân chung quanh họ được yên lòng và đấy cũng là một
điều đáng quan tâm. Nếu thấy người hấp hối ra đi không quá đau đớn và giữ được sự
thanh thản thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm và yên tâm dù không thể tránh khỏi buồn đau
đi nữa. Người phối ngẫu, con cái hay bè bạn sẽ thầm nghĩ rằng : "Ra đi nhưng
không một chút đau đớn, quả thật là một cái chết tốt nhẹ nhàng". Nhờ đó họ
cũng bớt xót thương . Đương nhiên đau buồn không thể nào chấm dứt ngay nhưng cũng
sẽ vơi đi nhiều cho họ.
Ngược lại nếu người ra đi (không theo một tôn giáo nào cả) chết trong hối tiếc và lo sợ thì những giây phút cuối
cùng sẽ thật nặng nề cho những người thân thuộc chung quanh. Chúng ta không bàn
đến những gì sẽ xảy ra cho người ấy sau khi chết vì thật ra thì cũng không cần
thiết vì người quá vãng nhất quyết cho rằng chẳng có gì cả sau khi chết. Nếu
trong lúc ra đi mà người ấy đau đớn và vô cùng sợ hãi thì sẽ khiến cho gia đình
và bè bạn buồn khổ và phải than rằng "Thật vô cùng khủng khiếp, sao lại ra
đi trong tình trạng khổ sở như thế". Chẳng những thương tiếc vì chia ly mà
nỗi khổ sẽ còn đè nặng trong lòng họ và niềm đau có thể sẽ kéo dài suốt đời họ.
Đến đây chúng ta
hãy bàn đến trường hợp mà người hấp hối tin vào một tín ngưỡng nào đó.
Ra đi trong an bình và thanh thản là một mối quan tâm lớn
lao đối với một người tin vào tôn giáo. Thật vậy trong bất cứ tôn giáo nào, nhất
là đối với Phật giáo khi đã chấp nhận có sự tái sinh thì tất nhiên phải chọn cho
mình một con đường nào đó sau khi chết, tức có nghĩa là tái sinh trong một bối
cảnh mà mình mong muốn, và việc thực hiện sự mong muốn ấy liên hệ đến những ý
nghĩ cuối cùng hiện ra trong tâm trí của mỗi người.
Thí dụ như ta muốn đi từ Aix-en-Provence (một tỉnh lỵ thuộc
miền nam nước Pháp nơi tọa lạc của ngôi chùa Tây tạng mà Dagpo Rimpoché đang
thuyết giảng) lên Paris, đương nhiên chúng ta cũng phải chuẩn bị tối
thiểu trước khi lên đường. Nếu chuyến xe khởi hành vào sáng mai thì ta cũng cần
soạn ít hành lý từ tối hôm trước, mua vé xe lửa và hoạch định hành trình ; tất
cả những việc ấy xem như là điều bình thường. Thế thì ta phải làm gì đây khi
chuyến hành trình của ta là cái chết ? Cuộc hành trình ấy thật dài và ta sẽ không
còn quay lại nữa, vĩnh viễn ta giã từ những người thân thuộc. Là một người Phật
giáo, ta chấp nhận có sự tái sinh thì đương nhiên vào một ngày nào đó ta lại có
dịp gần gũi với họ. Tuy nhiên việc ấy sẽ xảy ra trong những bối cảnh hoàn toàn
không còn giống như trước nữa. Cả họ và ta lúc đó không còn ai giữ được cơ sở đang
chống đỡ cho sự hiện hữu của mình như hiện nay. Không còn gì giống như trước nữa!
Mỗi lần phải đi đâu đó dù chẳng có gì quan trọng thì ta cũng
phải chuẩn bị tối thiểu. Trong một "chuyến ra đi trọng đại" thì nhất định
ta phải lo toan nhiều hơn.
Trong tập Phổ Diệu
Kinh (Lalitavastara) Đức Phật có
nêu lên một số hình ảnh về cái chết chẳng hạn như hình ảnh sau đây : "Giống
như những chiếc lá của một cội cây, trên cành tất cả những chiếc lá đều gần bên
nhau qua những ngày đẹp trời. Thế rồi mùa thu đến, lá rơi bay vèo trong gió lốc".
Trước đây những chiếc lá ấy tạo ra một tàn cây thì giờ đây phải phân tán. Ta không
thể nào thu góp chúng để kiến tạo lại một tàn cây giống như trước. Mỗi chiếc lá
sẽ không bao giờ còn có thể mọc lại đúng vào vị trí trên cành cây của nó như ngày
xưa. Lẽ tất nhiên là phải như thế. Đức Phật còn đưa ra hình ảnh như sau :
"Cũng giống như những giọt nước tạo ra dòng sông. Dòng nước cuồn cuộn trôi
đi từ nơi này đến nơi khác, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nào chảy ngược
về nguồn".
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Đăng nhận xét