Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

Y Pháp Bất Y Nhân - Phần I

"Việc chùa thì nhiều, lại toàn việc không tên thôi, có làm quanh năm suốt tháng cũng chẳng hết. Vậy nên con cứ tuỳ hỉ, tuỳ duyên, thấy giúp được việc gì, hợp với mình thì con làm..."





Huệ Tâm
Một chị bạn quen tôi mới về phép Việt Nam qua, gặp chị, tôi hỏi thăm:
- Về phép vui không?
Chị đáp:
- Vui! Nhiều chuyện nữa là đằng khác. Tôi về đúng vào dịp tu Phật thất, vậy là làm thủ tục „nhập gia“ xong, tôi đăng ký lên chùa làm công đức và xin tham gia khoá Tu liền.
- Vậy là nhiều chuyện để kể rồi. – Tôi hỏi chị bạn.
- Dĩ nhiên rồi. Chị bạn tủm tỉm cười, đáp. – Chỉ riêng chuyện tôi đăng ký tham gia Pháp sự thôi cũng đủ chuyện để nói rồi. Nhưng cũng nhũng nhiễu lắm. Ông biết không, mặc dù tôi đã trút hết tất cả bộ cánh bên này và khoác lên mình bộ cánh nhôm nhoam nhất để tránh sự nhòm ngó của mọi người, vậy nhưng kiểu gì thì kiểu mình vẫn bị phát hiện và bị đả cho tơi bời.
Tôi đùa:
- Nghe bà kể hệt như những Action trong truyện trinh thám không bằng.
Chị bạn tôi gắt:
- Giời ạ! Ông có về phép đâu mà biết. Tôi cứ nghĩ tham gia Pháp sự thì ai cũng như ai, vậy nhưng cũng rách việc ra phết. Ông biết tính tôi đấy, làm việc chung, lại là việc công đức, nên chỗ nào kham được là tôi chẳng nề hà gì. Vậy nhưng khi cánh Phật tử kỳ cựu nhìn thấy tôi mon men tới vùng họ „quản lý“, vậy là những đôi mắt „mang hình viên đạn“ ngay lập tức đã „lập loè“ và muốn „nhả đạn“ rồi. Nhưng tôi mặc. Vì trước khi „đăng đài“ tôi đã hỏi Sư Cụ rồi. Sư Cụ bảo tôi:
"Con ở nơi xa về, biết đến lễ chùa là quý lắm rồi, lại có dịp được tham gia Phật sự, làm công đức cho chùa, lại càng quý hoá hơn. Việc chùa thì nhiều, lại toàn việc không tên thôi, có làm quanh năm suốt tháng cũng chẳng hết. Vậy nên con cứ tuỳ hỉ, tuỳ duyên, thấy giúp được việc gì, hợp với mình thì con làm".
Nghe Sư Cụ nói cũng thấy hoan hỉ. Lúc tôi đến là đúng giờ ăn trưa, mấy đứa bạn bảo: Thôi, cứ ra đại chỗ bán đồ ăn, xin một „chân“ bưng bê cũng được. Vậy là tôi sà vào mấy gian hàng bán đồ ăn. Nhưng chỉ vừa buột miệng hỏi, thì đã bị mấy „quản hạt trưởng“ chối đây đẩy. Bà thì bảo: Chỗ này đủ người rồi; Người thì ra chiều khuyên, rồi lấy tay trỏ trỏ, giọng nghe như lời hăm doạ: Đừng nghe! Chỗ này, chỗ này, chỗ kia… có người đứng rồi. Đừng có dẫm lên chân người khác nghe! Phiền lắm đó! Bị mấy nơi thẳng thừng „bác đơn“, tôi thấy mặt mũi râm ran, máu trong người đã sôi lên xình xịch rồi. Nhưng chợt nhớ tới lời Sư Cụ dặn là việc chùa thì nhiều, và tuỳ hỉ và tuỳ duyên mà làm, nên tôi ngậm ngùi sang mấy nơi khác hỏi. May quá, thấy một bàn bán đồ ăn còn trống, trong khi đó các Phật tử thì ùn ùn kéo đến, đứng chờ mua đồ. Thấy vậy nên tôi bèn bước đến, tính hỏi một bà bên cạnh, xem mình có thể vào đó cùng bán đồ cho Phật tử không? Ai dè tôi vừa há miệng hỏi, đã bị bà nọ đáp một câu cụt lủn:
- Chỗ này không có trống.
Chị bạn tôi bảo: Ông biết không? Mấy nơi đều bị „bác đơn“ vô cớ, lần này lại bị „bác“  tiếp, nên tôi hơi bực, bèn hỏi lại, giọng lúc ấy chắc cũng hơi nóng.
- Chỗ này vẫn trống, lại nhiều người muốn mua đồ, sao chị bảo có người rồi? Không nhẽ làm Phật sự giúp chùa mà cũng phải giữ chỗ à?
Thấy tôi nói vậy, mọi người quay bổ sang nhìn tôi như thôi miên. Bà nọ đang sắp đồ, bèn đặt huỵch bát đồ ăn xuống bàn, quay sang phía tôi nói như thẩm cung.
- Cô là ai? Ở đâu đến đây? Chỗ này không có phận sự của cô.
Chị bạn tôi bảo: Ông nghe có điên không? Mình tình nguyện đến giúp Phật sự, lại bị thẩm tra cả lai lịch, xuất xứ. Thấy vậy mặt tôi nóng bừng. Tôi cũng hỏi lại.
- Chị là ai? Lấy quyền gì để hỏi tôi. Chỗ này tôi thấy trống, vì lịch sự nên tôi mới hỏi chị. Chị đến đây làm công đức, tôi cũng đến làm công đức. Giữa tôi và chị có gì khác biệt?
Tôi nói chắc lúc ấy cũng hơi to, nên mấy người người Phật tử đứng gần, người thì tủm cười, người thì khẽ kéo tay áo tôi, nói nhỏ: Bỏ đi cô ơi! Đến chùa làm công đức mà cãi cọ thế, thì chẳng còn công đức gì nữa đâu.
Thấy mấy người xì xào, bà nọ bèn quay sang, nói sẵng:
- Mấy người nói móc gì thế? Công đức có hay không tôi tự biết, không cần các người dạy. Còn cô, ngữ cô thì làm được cái gì mà tinh vi? Cô định ma mới bắt nạt ma cũ à? Đừng mơ…
Thấy câu chuyện tới hồi gay cấn, tôi hỏi chị bạn:
- Thế bà nói sao?
Chị bạn tôi nhìn tôi một hồi, rồi lắc đầu:
- Đúng là đàn ông. Người ta gọi tôi là „ma mới“ ông không nghe thấy à?
Tôi cười, đáp:
- Khi tâm sân nổi lên, lúc ấy chả là ma thì là gì?
Chị bạn tôi cãi:
- Chuyện đó ai mà chả biết. Nhưng vấn đề tôi muốn nói là bà kia bảo tôi là „ma mới“ và bà ta là „ma cũ“ kìa.
Tôi đùa:
- Nhìn mặt bà lạ hoắc, ai mà chả đoán ra bà là „ma mới“?
Chị bạn tôi nguýt một cái dài sượt, rồi quay sang nói với chồng:
- Sao các ông giống nhau thế? Chuyện gì cũng đùa cợt. Chuyện gì cũng dễ dàng cho qua được. Tôi thừa biết ý bà ta muốn nói gì, nhưng điều tôi muốn nói: Cùng là Phật tử với nhau, cùng đến chùa tham gia làm công đức, tại sao không thể cùng nhau hoan hỉ, mỗi người một việc, miễn sao công việc trôi chảy là được. Mà lại nơi này nhận chỗ, nơi kia xí chỗ? Làm như thế chẳng thà biến sân chùa thành khu chợ à? Chưa kể bà ta gọi tôi là „ma mới“, cũng không sao, vì lúc ấy tôi điên lên, chắc chắn cũng chẳng khác ma là bao, nhưng bà ta cũng ví mình là „ma cũ“, vậy không lẽ đến giúp chùa làm Pháp sự toàn là các ma thôi à? Hai lão đã hiểu chưa?
- Ờ… tôi ngẩn người đáp.
Thấy vậy chị bạn tôi bèn nói tiếp:
- Ông với lão nhà tôi giống hệt nhau. Pháp sự thì chẳng chịu tham gia; việc công đức cũng chẳng chịu làm. Suốt ngày chỉ ở nhà, làm sao mà hiểu được chuyện Đạo.
Tôi hỏi đùa chị bạn:
- Thế bữa đó bà có „đọ súng“ không?
Chị bạn tôi bật cười, mắng:
- Ông bị dở hơi à? Nơi ấy là chùa chứ đâu phải chợ đâu mà „đọ súng“? Nhưng bữa đó thấy đôi bên lời qua, tiếng lại, chắc là to tiếng, rồi không biết tình cờ, hay ai nói, nên Sư Cụ bèn đi đến.
Tự nhiên thấy mấy người Phật tử giãn hết ra, rồi có mấy người chắp tay, chào Sư Cụ, nên tôi vội quay lại thì Sư Cụ đã ở trước mặt rồi.
Thấy tôi, Sư Cụ bèn nhoẻn cười, nhỏ nhẹ nói:
- Con ra bàn tiếp tân đi. Đằng đó đang thiếu người. Ở đây đã có mấy chị Phật tử quen việc rồi. Cứ để các chị thong thả làm.
Nghe Sư Cụ nói, tôi tỉnh cả người ông ạ. Tôi vội chắp tay, vái Sư Cụ rồi ra phía tiếp tân, để phụ tiếp nước. Chỗ đó chiến sự cũng nóng bỏng ông ạ.
Tôi trêu chị bạn:
- Ở chùa mà các bà ví như chiến sự, nên chỗ nào cũng kêu nóng bỏng cả.
Chị bạn tôi lại vênh mặt, cãi.
- Đàn ông các ông thì biết chuyện gì. Tôi gặp Sư Cụ đã một vài lần, thấy Sư Cụ hiền khô. Vậy nhưng bữa đó đứng tiếp nước một hồi, mà nghe các Phật tử dèm pha về Sư Cụ như tằm ăn rỗi.
- Nói xấu Chư Tăng là tạo nghiệp đó bà? Chồng chị bạn từ đầu chỉ ngồi gà gật nghe chuyện, thấy vợ nói vậy, bèn nhổm lên nói.
Chị bạn tôi quay sang, nguýt chồng, nói:
- Ông không phải nhắc. Tôi đâu có điên mà đi nói xấu Chư Tăng. Nhưng bữa đó, nghe những người đến giúp Pháp sự, người thì nói Sư Cụ nhìn thế thôi, nhưng dữ lắm; Kẻ lại bảo: Sư Cụ tu Thiền nhưng nóng như lửa. Hễ làm chuyện gì không đúng hay không kịp, hoặc ai đó chậm hiểu là bị Sư Cụ mắng tới tấp luôn. Nhiều người còn bảo: Sư nóng tính như thế thì làm sao thuyết pháp…v.v…?
Tôi hỏi chị bạn:
- Vậy bữa đó bà nói sao?
Chị bạn tôi lại vênh mặt, mắng:
- Ông cũng hâm nốt. Ai nói mặc ai. Bước chân vào tới chùa, mà còn đàm tiếu người nọ, người kia, rồi chán chê chuyện người lại lôi cả Chư Tăng ra đàm tiếu.
Chồng chị bạn nhìn vợ tưng tửng nói:
- Cũng phải có lửa mới có khói chứ?
Chị bạn tôi nguýt chồng:
- Ông chỉ được cái võ đoán. Khuyên ông năng đi chùa để học Đạo thì ông cứ chối đây đẩy. Về phép mấy lần, bảo ông đến chùa, giúp làm Pháp sự, ông cũng không đến. 
(còn tiếp)
 

0 Kommentare:

New Comments

Chia Sẻ

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites