"Chính ta là ông chủ nhân của bao điều họa phúc. Ngày xưa khi ta chưa biết tu thì ý nghĩ
xấu phát sinh ra lời nói, dẫn đến thân giết hại, trộm cướp, lường gạt của người
khác; bây giờ biết tu rồi ta suy nghĩ điều thiện, miệng nói lời từ ái, chân
thật, sống bao dung, giúp đỡ người khác..."
Đạt Ma Thích Phổ Giác
NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT KHI TU THIỀN
Tu Thiền muốn có kết quả
tốt đẹp, tâm an định và trí tuệ phát sinh để sống bình yên, an vui, hạnh phúc
thì mọi người cần phải nắm vững những điều căn bản sau đây:
1- Không trực tiếp sát
sinh hại vật, xúi bảo người khác giết hại hoặc vui vẻ đồng tình khi thấy người
khác giết hại. Người có tâm sát sinh hại vật thì không bao giờ có thể Thiền định,
vì trong các nghiệp xấu ác nặng nhất là tội giết hại. Kẻ giết người cùng kẻ bất
hiếu với cha mẹ cũng không thể Thiền định. Muốn tu Thiền được kết quả tốt đẹp
chúng ta phải từ bỏ giết hại, bởi khi giết vật mắt thấy, tai nghe chúng giãy
giụa đau thương nên chủng tử đó huân tập vào tàng thức, lâu ngày ta thấy con
vật la khóc đến đòi nợ. Người giết hại nhiều hay lo lắng, sợ hãi, bất an nên
trong tâm lúc nào cũng day dứt, khó chịu. Người tại gia vì gia đình, người thân
nên phải làm việc để có nguồn thu nhập, vẫn phải ăn mặn để đủ sức khoẻ mà dấn
thân đóng góp, phục vụ; nhưng nên ăn mặn theo Tam tịnh nhục, không trực tiếp
giết hại, không xúi bảo người khác giết hại, không vui vẻ đồng tình khi thấy
người khác giết hại. Ta có quyền mua thịt cá đã làm sẵn hoặc đã nấu chín, nếu
mua thịt cá mần sẵn thì phải để ý kiểm tra, đừng mua đồ ương thối tuỳ theo kinh
nghiệm mỗi người. Người hay sát sinh hại vật tức làm khổ chúng sinh nên không
có lòng từ bi, do đó khó mà Thiền định được kết quả tốt đẹp.
2- Không gian tham trộm
cướp, lấy tài sản của cải người khác. Trộm là lén lấy, cướp là công khai lấy. Muốn
Thiền định mà trong tâm cứ tính toán làm sao để lấy của người khác thì chắc
chắn không bao giờ tâm an định. Nhân trộm cướp quả hiện đời bị tù tội và nghèo
khổ, thiếu thốn. Cho nên, người tại gia tu Thiền mà còn bệnh này tức lòng tham
lam, ích kỷ quá nhiều, do đó không thể đạt kết quả như ý muốn.
3- Người hay tà dâm cũng
vậy, vì lòng dục nặng nề thích đắm sắc mê hoa nên lúc nào cũng toan tính, tìm
cách chiếm đoạt để hưởng thụ khoái lạc dục tính. Muốn được như vậy trước nhất
người tà dâm phải nói dối “tôi không hạnh phúc” hay “tôi bị bắt buộc”, cốt để
làm sao cho người khác phái tin mình. Tham lam, dối gạt để hưởng thụ cho riêng
mình là thói quen xấu nhiều đời nhất của đấng mày râu. Dù có vợ đẹp con xinh
nhưng vẫn muốn kiếm thêm, vẫn ham thích của lạ để chứng tỏ khả năng chinh phục.
Báo chí vừa qua cũng đã đăng tin các đại gia bỏ tiền mua dâm với một số người
mẫu, hoa hậu với số tiền quá cao trong một lần quan hệ. Quan niệm chồng chúa vợ
tôi, trai năm thê bảy thiếp là tập tục trọng nam khinh nữ phát xuất từ thời
phong kiến. Vua có quá nhiều cung phi mỹ nữ nên ít có ông nào sống thọ. Vậy
muốn tu Thiền có kết quả tốt chúng ta phải biết tiết chế trong sinh hoạt tình
dục bằng cách sống thuỷ chung “một vợ một chồng”. Người quá nặng tính dục sẽ
giảm sức khoẻ, tinh thần không sáng suốt nên ngồi Thiền khó an định, do đó tâm
niệm cứ lăng xăng dính mắc “ta-người-chúng sinh”.
4- Người hay nói dối để
lường gạt hoặc hại người cũng khó lòng Thiền định vì tâm tư lúc nào cũng tính
toán hơn thua, tìm cách sén bớt của người. Tâm không ngay thẳng, hay nghĩ điều
tà dại như nói dóc, nói láo để lường gạt, khoe khoang, nói lời mắng chửi nặng
nề tức tâm nóng giận, thù hằn chất chứa nhiều trong lòng. Hạng người như vậy
cũng khó mà Thiền định an ổn. Cho nên, muốn tu Thiền đạt được kết quả phải buông
xả phiền não tham-sân-si, phải giữ giới không nói dối hại người hoặc nói lời
hằn học, mắng chửi.
5- Uống rượu hoặc dùng
các chất kích thích, ăn uống đồ độc hại, hút chích xì ke ma tuý thì càng không thể
Thiền định vì tinh thần mê muội, thân thể bất an, không có tinh thần tự chủ.
Khi ta tiêu thụ những thứ trên quá nhiều sẽ làm tàn hại thân tâm, bệnh hoạn, si
mê, cuồng loạn; làm hại mình, hại gia đình, người thân và xã hội. Hạng người
như thế lúc nào cũng tìm cách lường gạt của người khác, nếu làm có tiền cũng
tiêu tốn hết vào đó. Gia đình nào có những con người như thế sẽ khổ đau vô cùng
cực vì làm khổ chính mình lẫn gia đình, người thân. Nếu ghiền những thứ đó mà
không có tiền thì phải trộm cướp, lường gạt của người khác bằng mọi cách. Một
xã hội có nhiều con người như vậy trước sau cũng sẽ tan nhà nát cửa, đất nước
loạn lạc, khủng hoảng nhân cách đạo đức làm mất tính người. Biện pháp duy nhất
giúp cho con nghiện là sống cách ly xã hội, được hướng dẫn đạo đức tâm linh để
tin sâu nhân quả, được tạo công ăn việc làm tại chỗ, sống đơn giản, đạm bạc thì
họa may mới cứu chữa được; bằng không xã hội phải
xây cất nhiều trung tâm thần kinh và trung tâm cai nghiện để chứa những con
người này, dần hồi nhà tù sẽ được mở rộng để dung nạp nhiều kẻ lường gạt, trộm
cướp, biếng nhác, ăn không ngồi rồi. Hiện nay xã hội chỉ chữa bệnh tạm thời
trên phần ngọn nên tốn kém, mất mát, hao hụt quá nhiều; muốn giúp thế gian giảm
bớt tệ nạn xã hội chỉ có cách duy nhất làm sao hướng dẫn mọi người tin sâu nhân
quả, gieo nhân tốt gặt quả tốt, gieo nhân xấu gặt quả xấu.
Đất nước chúng ta đang
trên đà phát triển toàn diện về mọi mặt, nếu con người không ý thức và có hiểu
biết chân chính thì chỉ được lợi ích vật chất bên ngoài. Trong bối cảnh hiện
nay chúng ta đang sống chung với ô nhiễm môi trường, ô nhiễm văn hóa phẩm đồi
trụy, ô nhiễm thực phẩm đồ ăn thức uống, hầu như đại
đa số mọi người đều dùng những hóa chất độc hại đưa vào cơ thể do nhu cầu sự sống. Ngành quản lý
chức năng cần hạn chế cấp giấy phép một số hoạt động có tác hại lớn như các
quán nhậu, các làng nướng, vũ trường… đang mọc lên như nấm mà không có giờ giấc
hạn chế. Cơ sở giáo dục chưa phù hợp với sự hiểu biết của con người nên không
có sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa học tập, làm việc và tu dưỡng đạo đức tâm linh.
Việc thay đổi, phát triển, mở mang là điều tốt nhưng phải dựa theo trình độ dân
trí, nếu phát triển quá nhanh sẽ làm con người không theo kịp, thành ra phản
tác dụng và làm tổn hại trở lại. Có tiện nghi vật chất đầy đủ mà không có tinh
thần sáng suốt cùng hiểu biết chân chính thì nguy hiểm vô cùng vì sẽ đưa con
người vào hố sâu tội lỗi.
Theo sự hiểu biết của
chúng tôi, muốn mọi người sống thương yêu đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau trên tinh
thần vị tha, biết cảm thông và tha thứ, biết bao dung và độ lượng, hay san sẻ
và nâng đỡ bằng tình người trong cuộc sống thì trước nhất ta phải tin sâu nhân
quả, tin nhân quả luôn theo ta như bóng với hình, dù trăm kiếp ngàn đời vẫn
không mất, khi hội đủ nhân duyên quả báo hoàn tự hiện. Ta tin tâm mình là Phật,
siêng năng cố gắng làm lành, buông xả tâm niệm về hành động xấu ác. Ta tin bản
thân có khả năng làm được tất cả mọi việc trên thế gian mà không phải cầu khẩn,
van xin một đấng quyền năng nào đó. Chính ta là ông chủ nhân của bao điều họa phúc. Ngày xưa khi ta chưa biết tu thì ý nghĩ
xấu phát sinh ra lời nói, dẫn đến thân giết hại, trộm cướp, lường gạt của người
khác; bây giờ biết tu rồi ta suy nghĩ điều thiện, miệng nói lời từ ái, chân
thật, sống bao dung, giúp đỡ người khác. Chúng ta chỉ cần thay đổi nhận thức
thì nhân quả xấu sẽ từ từ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng ta phải bền
chí, kiên trì, đừng ham mau lẹ mà trở thành tham lam. Mình mới tu Thiền chỉ có
vài năm mà muốn có kết quả liền thì không thể được vì vô số kiếp khi chưa biết
tu ta đã huân tập biết bao nhiêu thói hư, tật xấu; nay biết tu rồi chỉ cần kiên
trì, bền bỉ lâu dài thì việc gì cũng có thể làm được; ví như tấm gương sáng lâu
ngày bị bụi bám đầy, ta chỉ cần lau bụi phiền não tham-sân-si, ganh ghét, tật
đố, ích kỷ, mê muội chất chứa hại người cho đến khi nào bụi hết thì gương tự
trong sáng.
6- Người tu Thiền mập
quá cũng khó tu vì ăn nhiều là do lòng tham đắm, không biết làm chủ trong ăn
uống, thân thể chậm chạp, mệt mỏi, ngồi lại vọng niệm lăng xăng khó điều phục.
Người quá mập nếu là phụ nữ có chồng sẽ bị chồng chê và khó có được hạnh phúc
thật sự, khó Thiền định được vì khi ngồi lại cảm thấy khó khăn, chộn rộn, mệt
mỏi, hoặc Thiền đi, Thiền lạy cũng chậm lụt hơn người thường. Muốn tu Thiền để
được kết quả tốt đẹp ta phải điều hoà, cân bằng sức khoẻ. Thí dụ mình cao 1m60
thì trong lượng cơ thể cho phép 56 kg, giữ quân bình như vậy thì ta tu Thiền rất
nhẹ nhàng vì mình làm chủ được ăn uống là đã biết tu rồi. Nếu không có đủ khả
năng làm chủ trong ăn uống thì ta điều hoà thân thể tối đa là 59 kg hoặc thấp
nhất là 53 kg, chỉ cần làm chủ trọng lượng cơ thể là chúng ta đã biết cách tu Thiền.
7- Người ốm quá là người
bệnh hoạn, suy dinh dưỡng, thiếu sức khoẻ nên thân thể đau nhức, mệt mỏi, tinh
thần rối loạn, hay lo lắng. Thân thể không khoẻ mạnh thì tinh thần không sáng
suốt nên cũng khó định tâm trong lúc Thiền.
Ngoài những đòi hỏi trên
thì người tu Thiền phải biết cung kính, hiếu thảo với ông bà cha mẹ, phải chăm
sóc dưỡng nuôi khi cần thiết và khi tuổi già sức yếu; ngoài ra còn biết bố thí,
cúng dường người tu hành chân chính và người khó khăn, nghèo khổ, biết làm các
việc phước thiện như ấn tống kinh sách, băng đĩa, từ thiện giúp đỡ người bất
hạnh khi có nhân duyên. Có bố thí, giúp đỡ, sẻ chia ta mới xả bỏ tâm tham lam,
ích kỷ, bỏn sẻn, keo kiết nhiều đời; nhờ vậy tâm từ bi giúp người cứu vật được
phát triển từ trong gia đình, người thân rồi lan rộng đến người ngoài xã hội.
Nói tóm lại, trước khi
tu Thiền chúng ta cần phải có một hiểu biết chân chính, nhận thức sáng suốt,
tin sâu nhân quả, tin chính mình và quyết tâm bền chí phải Thiền trong mọi oai
nghi đi-đứng-nằm-ngồi, ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt cho có chừng mực, giữ giới
không làm tổn hại thân tâm mình, người và vật. Đó là phương pháp chung dành cho
người tu Thiền, nhưng còn tuỳ sức khoẻ, hoàn cảnh cuộc sống của mỗi người mà
chúng ta biết cách áp dụng sao cho bản thân được bình yên, an vui, hạnh phúc
ngay tại đây và bây giờ. Chúng ta biết áp dụng Thiền đúng lúc, đúng chỗ, đúng
nơi thì ngày càng giảm bớt phiền não tham-sân-si và phát sinh trí tuệ, nhờ vậy tăng trưởng lòng từ bi thương xót giúp
đỡ người và vật khi có nhân duyên. Cứu giúp một người qua cơn hoạn nạn và giúp
họ biết tin sâu nhân quả, hay nói cách khác ta cho họ con cá cũng cần phải cho
họ cần câu và chỉ cách câu. Con cá chỉ là phương tiện ban đầu, cho họ cái cần
câu thì họ mới biết cách vượt qua nỗi khổ, niềm đau và sống an vui, hạnh phúc.
Thiền mà chúng tôi đang
hướng dẫn ở đây là đi vào đời sống gia đình và xã hội, ai muốn sống tốt, không
làm tổn hại người khác thì ngay bây giờ phải biết tu tâm sửa tánh để quay về
con người tâm linh của chính mình. Đức Phật Thích Ca Mâu Ni sau khi tu Thiền thành
tựu đã giáo hoá 49 năm không biết mệt mỏi, nhàm chán vì Ngài không thấy ai là
kẻ thù mà chỉ thấy người chưa thông cảm với nhau mà thôi. Dù bị người hãm hại
đủ mọi cách nhưng Phật vẫn không buồn phiền mà còn thương họ nhiều hơn vì Ngài
đã sống được với tâm thanh tịnh, sáng suốt. Người không biết tu Thiền khi gặp
việc xấu sẽ tìm cách trả thù trở lại nên nhân quả vay trả, trả vay không có
ngày thôi dứt.
TU THIỀN TRƯỚC NHẤT PHẢI
TỰ TIN CHÍNH MÌNH
Người tu Thiền trước nhất phải quyết tâm tin mình
sẽ thành Phật, tâm Phật thanh tịnh, sáng suốt nương nơi 6 căn của mỗi người là
mắt-tai-mũi-lưỡi-thân-ý; nương nơi mắt thì thấy biết rõ ràng không lầm lẫn,
hình ảnh sự vật như thế nào thì biết rõ như thế mà không dính mắc; nghe chỉ là
nghe, có tiếng nghe có tiếng, không tiếng nghe không tiếng, tiếng lớn tiếng nhỏ
là âm thanh bên ngoài, tính nghe thì luôn thường biết rõ ràng; mũi-lưỡi-thân-ý
cũng lại như thế. Chúng ta tin tâm mình là Phật, giống như chiếc gương sáng vì
để lâu ngày bị bụi bám vào, muốn gương sáng trở lại phải chịu khó lau chùi, hết
bụi tự nhiên gương sẽ sáng. Cũng vậy, chính tâm mình là Phật nhưng vì lâu ngày ta
để bụi phiền não tham-sân-si bám vào nên tâm Phật không hiển lộ, đến khi buông
bỏ hết mọi vọng niệm thì tâm Phật hằng soi sáng. Không tin tâm mình là Phật thì
chúng ta sẽ không cố gắng chuyển hoá phiền não tham-sân-si để được giác ngộ,
giải thoát ngay trong cõi đời này. Quả quyết tin tâm mình là Phật là ta đã
thành tựu đức tin mãnh liệt, nhờ vậy khi tu Thiền dễ dàng buông xả sự tham đắm,
dính mắc từ trước đến giờ.
Trong sự tu hành chúng ta phải khẳng định, tâm
mình là Phật mới có thể tự giải thoát sống chết, không một đức Phật hoặc chư vị
Bồ-tát nào có thể giải thoát thay thế cho chính mình được. Cuộc sống ngoài xã
hội cũng vậy, mọi việc nên hư, thành bại, tốt xấu đều tự chúng ta gầy dựng tạo
nên. Chính ta là ông chủ nhân của bao điều hoạ phúc, mình làm lành được hưởng
phước, mình làm ác chịu khổ đau, thành Phật hay không là do sự quyết tâm của
mỗi người. Ai có đầy đủ đức tin mãnh liệt nơi chính mình thì sẽ không trốn
tránh trách nhiệm về mọi hành vi của bản thân, không ỷ lại hay cầu cạnh, nhờ vã
kẻ khác, không yếu đuối, hèn nhát trước mọi khó khăn. Chúng ta can đảm đối diện
với cuộc sống để tìm cách vươn lên vượt qua cạm bẫy cuộc đời nhằm chuyển hoá
nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ.
TU THIỀN PHẢI CÓ LÒNG
QUẢ CẢM
Nhờ tự tin chính mình chúng ta mới can đảm vượt
qua mọi khó khăn, gian nan, thử thách, cương quyết quả cảm tiến lên, phấn đấu
chiến thắng bọn quân ma phiền não làm trở ngại. Chúng ta biết rõ chính mình có
khả năng thành Phật nên quyết chí tu hành cho đến khi thành tựu viên mãn mới thôi.
Đức tự tin và lòng quả cảm giúp ta mạnh dạn, gan dạ dấn thân đóng góp, phục vụ
tất cả chúng sinh không biết mệt mỏi, nhàm chán để mình và người cùng được bình
yên, hạnh phúc. Nếu chúng ta không tự tin chính mình và không có lòng quả cảm
thì ta sẽ không bao giờ kiên trì, bền chí khi gặp khó khăn, vấp ngã. Nhờ tin
tâm mình là Phật nên ta xem thường mọi nguy hiểm, sống đơn giản, đạm bạc để tu
hành như vua Trần Nhân Tông. Vị vua Thiền Sư đã nhường ngôi lại cho con lên núi
Yên Tử tu hành nơi đồi núi hiểm trở, khó khăn, thú dữ chực chờ. Trước những
hiểm nguy như thế nhưng Phật hoàng Trần Nhân Tông vẫn ung dung, tự tại, không
bất an, lo lắng, sợ hãi mà quyết chí tu hành. Thật là một tâm hồn quả cảm tràn
trề! Nếu chúng ta ai cũng ứng dụng được tinh thần quả cảm này vào xã hội để dấn
thân, đóng góp và phục vụ tốt cho mọi người, thì việc gì cũng có thể thành công
tốt đẹp.
TU THIỀN PHẢI BỀN CHÍ SIÊNG NĂNG LÂU DÀI
Có lòng tự tin chính mình chúng ta mới cố gắng
nỗ lực tiến tu để buông xả mọi tham đắm, dính mắc ở đời. Bất cứ làm một việc gì
mà không tin mình làm được thì chắc chắn việc ấy sẽ bỏ dở nửa chừng, hoặc có
làm cũng không tới đâu. Chúng ta tin chắc việc này mình làm được thì ngày đêm
siêng năng, cần mẫn, không dám lơi là, giải đãi. Tin chính mình giúp ta cố gắng,
siêng năng, bền chí, kiên trì, không chán nản hay bỏ dở nửa chừng. Tin tâm mình
là Phật giúp người tu Thiền tinh tấn, bền chí, nhẫn nại, cố gắng thực hành cho
đến khi công thành quả mãn mới thôi. Tin tâm mình là Phật là đã có nhân thành Phật,
chỉ cần cố gắng tu hành sẽ thành Phật quả. Từ nhân đến quả đều do sự siêng năng
tu hành của bản thân, không phải ai khác có thể làm thế cho ta được dù đó là
đức Phật. Ở thế gian ai cũng tự tin chính mình thì chắc chắn mọi việc sẽ được
thành công tốt đẹp. Tin tưởng mình có khả năng nên mới siêng năng, cố gắng
trong mọi nhiệm vụ. Thế cho nên muốn làm việc được thành công viên mãn thì
chúng ta trước tiên phải tự tin chính mình, có lòng quả cảm và bền chí, siêng
năng, cần mẫn.
TU THIỀN TÙY THUỘC VÀO VẬN MỆNH ĐẤT NƯỚC DÂN TỘC
Xã hội và tôn giáo luôn liên quan, ảnh hưởng mật
thiết với nhau, tu Thiền nói riêng cũng vậy. Trong Phật giáo có quá nhiều pháp
môn nhưng chính yếu vẫn là Thiền, tuy nhiên Thiền cũng có nhiều loại. Có hai
phương pháp chính yếu khi tu Thiền là Thiền Chỉ và Thiền Quán, hai loại này gọi
là Thiền Đối Trị và Thiền Trực Chỉ, tức là đi thẳng vào nội tâm để buông xả.
Thiền Chỉ và Thiền Quán luôn dung thông, hỗ trợ cho nhau và phải có sự liên kết
chặt chẽ mới có thể thành tựu mục đích sau cùng. Khi dân tộc không bị chiến
tranh loạn lạc, có chủ quyền độc lập thì pháp môn tu nhà Phật hướng về tự lực
hoàn toàn. Khi dân tộc mất chủ quyền, bị lệ thuộc thì pháp môn tu hướng về tha
lực nhiều hơn, nhưng chính yếu vẫn là tự lực. Chúng ta thấy sự thịnh suy của
dân tộc là sự thịnh suy của Thiền, một đất nước mất chủ quyền thì người dân sao
có thể tin vào khả năng tu tập của chính mình nên dễ dàng đánh mất tự chủ mà
tin vào tha lực bên ngoài. Chính vì thế tu Thiền cũng chịu ảnh hưởng theo vận
mệnh của đất nước. Tuy nhiên, nếu chúng ta đã tin sâu nhân quả thì dù trong
hoàn cảnh nào ta cũng có thể tu Thiền, vì Thiền luôn song hành với đời sống của
chúng ta. Ăn uống, mặc quần áo, đi tiểu, đi đại hằng ngày nếu không biết Thiền
ta sẽ tự đánh mất mình, vì những điều này ta phải tự giải quyết chứ người khác
không thể thay thế được.
THIỀN RẤT THỰC TẾ TRONG
ĐỜI SỐNG MỌI NGƯỜI
Chủ trương của Thiền là khai sáng trí tuệ, phục
hưng lại con người tâm linh của bản thân mà ta đã lãng quên từ lâu vì bị phiền
não tham-sân-si che lấp do chấp thân tâm này làm ngã. Chính nơi thân chúng ta
đã có sẵn con người chân thật, đó là Phật tính sáng suốt nương nơi mắt-tai-mũi-lưỡi-thân-ý.
Con người thật của mình không phải do Phật cho hay do một đấng thần linh,
thượng đế nào tạo nên. Chính tâm Phật là cái có sẵn nơi chúng ta, một phút giây
vắng nó thân này sẽ ngừng hoạt động và chuyển sang đời khác. Ví như gió không
có hình tướng cụ thể nhưng thấy lá cây động, thân người mát ta mới cảm nhận có
gió, lúc bình thường thì không. Cũng vậy, ngay nơi thân này có tâm Phật sáng
suốt nhưng vì vô minh, phiền não che chướng mà chúng ta lãng quên, bây giờ ta
chỉ cần thừa nhận mình có sẵn thì một đời an vui, giải thoát. Thực tế hơn nữa
khi người tu Thiền chỉ cần khéo biết cách áp dụng vào đời sống hằng ngày, từ
khi mở mắt thức dậy, tắm rửa, đi đại, đi tiểu, ăn uống, làm việc, cho đến đi
ngủ cũng đều Thiền được cả, không phải cứ vào chùa hay thâm sơn cùng cốc mới tu
Thiền. Để thấy rõ tánh cách thực tế của Thiền, chúng ta cùng nghe Lục Tổ nói
trong bài tụng “Vô Tướng”:
Phật pháp ở thế gian
Chẳng lìa thế gian giác
Lìa thế kiếm bồ-đề
Giống như tìm sừng thỏ.
Bấy nhiêu đó cũng đủ cho ta thấy rõ tính cách
thực tế của sự tu Thiền như thế nào rồi. Đạo và đời luôn gắn liền với nhau, nếu
chúng ta muốn giải thoát thì phải tu ngay nơi trần gian này. Lông rùa và sừng
thỏ là những vật xem như không có thực, người tu Thiền mà xa lánh thế gian để
tìm cầu giải thoát cũng giống như kiếm lông rùa, sừng thỏ. Tu Thiền chính yếu
là chuyển hoá tâm phiền não tham-sân-si thành vô lượng trí tuệ từ bi để được
giác ngộ, giải thoát. Hoa sen mọc tươi tốt và nở thơm ngát từ bùn nhơ nước đục,
nên tu Thiền là ứng dụng ngay nơi cuộc sống trong bốn oai nghi đi-đứng-nằm-ngồi.
Điều này chắc chắn ai cũng có thể làm được tuỳ theo khả năng và sự quyết tâm tu
tập của mỗi người.
(còn tiếp)
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Đăng nhận xét